Dẫn Sói Vào Nhà
Phan_6
Vì thế nàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn tiến lại gần đôi môi của hắn, tìm kiếm cái lưỡi mềm ở trên môi của hắn chạm nhẹ, liếm lên.
Tây Môn Sóc nhìn mặt nàng đỏ thắm, bàn tay không nhịn được hướng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khẽ vuốt.
“Hổ Nhi, em thật đẹp.” Đời này, chỉ có nàng làm cho trong lòng hắn tràn ngập tình cảm lớn lao thế.
"Em không biết em bị sao vậy...." Nàng một bên nhẹ hôn hắn, trong giọng nói có chút khàn khàn.
"Nhưng mà, em rất muốn ăn sạch anh ..."
Nói xong, thân thể xinh đẹp của nàng chậm rãi hạ xuống. Lưỡi của nàng rời khỏi môi hắn, dọc theo cổ hắn đi vào lồng ngực rộng lớn, giống một con rắn nhanh nhẹn chui bò ở trên người của hắn.
"Anh nguyện ý cho em ăn no nê." Tây Môn Sóc ngồi nửa người, trong con ngươi đen toát lên tà khí.
Một đầu tóc dài che đậy khuôn mặt Hổ Nhi, hắn thường ngày chưa bao giờ được nhìn thấy nàng vậy.
Trong mắt hắn là hình ảnh nàng một đường hướng thân thể hắn làm động tác liếm.
Nàng rõ ràng đi vào vùng da bụng của hắn, lại di chuyển tới vật dư thừa bên trong quần lót, hai tròng mắt nhìn chằm chằm nó một lúc lấu, cuối cùng quyết định lấy tay nhỏ bé an ủi nó.
Nàng chưa bao giờ gặp qua vật đó, cũng là vật dài to lớn vừa mới làm cho nàng mất hồn đây.
Bây giờ nàng, thành đồ không biết thẹn, nàng chỉ có thể dựa vào cảm giác, thân thể tìm kiếm khát vọng cho chính mình.
Hai tay của nàng vuốt nhẹ vật dư thừa, tay nhỏ bé dịu dàng ôm chặt nóng rực thô to kia, mới làm lên xuống vài cái, nó bỗng nhiên thức tỉnh, cứng rắn như sắt.
"Hổ Nhi, dùng miệng giúp anh." Tây Môn Sóc hơi thở trở nên có chút dồn dập. "Mở miệng của em ra, anh cần em ...."
Nàng lấy đầu lưỡi khẽ liếm môi, đôi mắt to nhìn hắn, nghe lời mở ra cái miệng nhỏ, môi mềm chậm rãi ngậm chặt ngay trước của hắn.
Sau khi vào tới trong miệng của nàng rồi, nàng lấy cánh môi thong thả mút, phun ra.
Mỗi một lần ra vào, nước bọt trong miệng lại bôi lên thiết nóng của hắn, khiến cho trên thiết nóng nổi lên gân xanh, nhìn gần có chút chút dọa người.
“Tiểu Hổ Nhi, giúp anh...'' Giọng Tây Môn Sóc mang theo khao khát, không ngờ động tác ngây ngô của nàng đã làm hắn không khống chế được phản ứng. "Dùng đầu lưỡi của em khẽ liếm."
Hổ Nhi như đệ tử học tốt, nghe hắn dạy, phun ra to lớn của hắn, khẽ liếm thô dài nóng rực kia.
Hai tay của nàng đỡ lấy thô dài, lấy đầu lưỡi khẽ liếm ngay trước, ở bên trên vẽ vòng tròn.
Theo mút hôn, tay nhỏ bé của nàng thỉnh thoảng vẫn làm vài cái, làm cho thô dài của hắn trướng to hơn.
Tây Môn Sóc cố ngăn cổ họng muốn thoát ra tiếng vang, theo tay nhỏ mềm mại của nàng lên xuống sờ soang, bàn tay hắn cũng nhịn không được mà cầm trêu chọc bộ ngực của nàng. Bộ ngực trắng muốt đứng thẳng lên nụ hoa vô cùng mê người, hắn lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm, thậm chí còn nhè nhẹ lôi kéo. Nàng mở miệng ra, thực cố gắng muốn ngậm vào cây sắt nóng của hắn , lại phát hiện cây sắt nóng trướng to tớimức nàng không có cách nào ngậm chặt hết được, đành phải đem nó nhả ra chút xíu.
Mỗi khi nàng ngậm lấy; Thiết nóng trong miệng như là kích động run rẩy, tựa hồ muốn đi thẳng vào chỗ sâu trong cổ họng nàng, không thể ngậm hết nó trong miệng nhỏ, nhưng nàng vẫn cố gắng lấy lòng hắn.
"Đúng, là như thế ...." Ánh mắt Tây Môn Sóc do khoái cảm mà khép nhanh.
Hình ảnh nàng vừa nuốt vừa nhả, cái miệng đỏ thắm nhỏ nhắn cứ như vậy ngậm lấy to lớn dài của hắn, làm cho hắn hít một hơi thật sâu, làn sóng khoái cảm ở ngay trước kia như là muốn nổ tung.
Nàng có thể cảm giác được nóng thiết của hắn ở trong miệng nàng không ngừng rung động, như nổi lên cái gì đó.
Khi hắn gần như bộc phát ở trong miệng nàng, hắn vội vàng ngăn cản cái miệng nhỏ của nàng, nắm chặt bả vai nàng, muốn nàng ngừng lại. " Tiểu Hổ Nhi, đủ rồi, thế tốt rồi." Cánh môi Hổ Nhi đỏ bừng, nở rộ như đóa tường vi, vẻ mặt vô tội lại ngây thơ nhìn hắn.
Bàn tay hắn xoa bóp bộ ngực của nàng, bộ ngực mềm mại trắng muốt ở trong tay hắn dần dần đỏ bừng, ngay cả nụ hoa cũng mềm mịn như bông.
Trước tiên hái đôi môi mọng hấp dẫn kia ở trên môi của hắn, lấy đầu lưỡi đụng chạm.
Ngón tay dài xấu xa của Tây Môn Sóc lướt qua bụng nàng, rồi mò đến giữa hai chân của nàng.
Ngón tay chọc vào bên trong cánh hoa của nàng, nơi đó cũng ướt át, nhưng so với lúc đầu còn mềm mại hơn rất nhiều, có vẻ như đã sớm vì hắn mà chuẩn bị tốt.
Vì thế hắn đem người nàng cẩn thận lật qua, làm cho nàng quỳ gối trên giường, sau đó nâng lên mông đẹp của nàng, để ở giữa bắp đùi của hắn.
Bàn tay hắn yêu thương vuốt ve cái mông trắng đẹp của nàng, lại mơn trớn cái lưng sáng bóng, luyến tiếc rời đi.
"Hổ Nhi, em đã thật sự là của anh, đời này đều là của anh!" Ngực hắn dán ở trên lưng của nàng, sau đó khẽ cắn vai của nàng một cái, mông hẹp nhẹ nhàng ở trên mông trắng của nàng lắc lư mạnh mẽ làm.
"Sóc...." Hai tay nàng chống ở trên giường, bụng lại giống như dấy lên ngọn lửa, làm cho nàng cảm thấy miệng lưỡi khô.
Vì thế nàng cũng nhẹ nhàng đem mông trắng đưa ra sau, muốn hắn cúi xuống yêu.
Một hồi bữa tiệc mỹ vị tình dục tiếp tục triển khai .....
Một đêm này, bọn họ quá kích tình. Khi cây sắt nóng của hắn lại vọt vào nhụy hoa của nàng, thô to dài đâm vào bên trong đóa hoa của nàng, hoa huyệt nhạy cảm lại lần nữa nhanh chóng nuốt lấy nóng thiết của hắn.
Đóa hoa trống rỗng lại bị nóng thiết yêu thương, như là bị lấp đầy vô hạn ấm áp, làm cho nàng hơi phát ra tiếng than nhẹ.
"Sóc....." Hổ Nhi giống như con hổ nhỏ rất nhiệt tình nhảy vào, không ngừng lấy mông trắng mà cọ xát đùi của hắn. Nhưng Tây Môn Sóc cũng không vội, môi dừng ở trên vai nàng khẽ hôn xuống dưới, đi vào lưng sáng bóng của nàng, bạo dạn lấy lưỡi liếm lên.
Thân thể nàng khẽ run rẩy, theo to dài của hắn đâm ở trong cơ thể, nàng bắt đầu cảm thấy trước mắt trời đất xoay chuyển .
Ngọn lửa trong bụng giống như lúc trước, một khi đã châm lên, sẽ giống hoa lửa hướng bốn phương tám hướng mà nổ tung, sau đó hơi nóng lập tức hợp thành dòng đến giữa hai chân của nàng.
Ngón tay dài của hắn giấu ở trong khe hở nhụy hoa khẽ vuốt xoay tròn, dịch nóng ướt át lại đính đầy tay hắn, làm cho bên môi hắn nở nụ cười.
"Em thật sự là mê người, Hổ Nhi." Ẩm ướt như thế, như là dẫn đường cho hắn có thể thuận lợi ra vào
Nàng không kìm được dục hỏa, muốn hắn làm nhanh hơn, nhưng hắn cũng không vội, chậm rãi hưởng thụ khoái cảm trêu chọc con mồi.
Hắn chưa từng tham lam muốn một nữ nhân nào nhiều như thế, chỉ có nàng, luôn hấp dẫn ánh mặt của hắn. Giờ phút này hắn mới hiểu được, thì ra yêu một người cũng không cần nhiều lý do, chỉ cần có thể liếc mắt một cái, lập tức đủ mà đem nàng khắc ở trái tim của hắn,
“Tiểu Hổ Nhi, em phải nhớ rõ, anh sẽ không cho em rời xa khỏi người anh, vĩnh viễn." Tây Môn Sóc giữ lưng của nàng mà cắn, lưu lại dấu răng trên người nàng.
Hắn như là muốn trên cơ thể của nàng ghi lại đầy đủ ấn ký của hắn, lại cắn lại hôn, bởi vậy trên người nàng có không ít vết xanh ứ đọng
Ở chỗ sâu trong cơ thể nàng thích thú vừa chua xót lại tê dại, còn có một tia đau đớn, nhưng là nàng cảm thấy bụng là ấm áp, mà hắn rốt cục đem nóng thiết vào bên trong nụ hoa non mềm, dần dần biến mất ở trong đóa hoa.
Hai người cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của nhau, mồ hôi trên người cũng không rõ là của ai, hai người dính chặt như mật đường , tách cũng không ra.
Khoái cảm lần nữa đánh úp lại, bàn tay to của hắn ở trước ngực của nàng chuyển động, làm cho nàng hưởng thụ thêm nhiểu khoái cảm.
Hổ Nhi cảm thấy bản thân như hóa thành một đống bùn, trái tim cũng nhanh chóng nhảy lên. Thân thể khô nóng khiến lý trí của nàng hoàn toàn biến mất, thậm chí so với lúc trước còn điên cuồng hơn. Trong đầu cái gì cũng không nghĩ được, trong tai chỉ nghe tiếng thân thể hai người phát ra, phối hợp lẫn nhau mà thở gấp.
Nàng chỉ có thể hưởng thụ hắn một lần lại một lần manh liệt ra vào, nóng thiết không ngừng đâm vào chỗ sâu ở trong cơ thể nàng, khiến nàng liên tục nũng nịu.
Nàng kiệt sức nằm úp mặt ở trên giường, cắn răng nhịn xuống trong miệng liên tục bật ra rên rỉ thở gấp.
Tây Môn Sóc to dài đều đâm vào bên trong hoa huyệt của nàng, hết sức tận tình vui vẻ phóng túng, không kiêng nể gì mà rút ra đưa vào.
Khoái cảm tràn ngập dữ dội tiếp cận tứ chi Hổ Nhi, theo bản năng tự mình đem mông trắng áp sát giữa bắp đùi của hắn.
Hai người ăn khớp như thế, tựa hồ tìm thấy trong đời này một nửa khác mất mát đã lâu.
Khi hắn động tác đong đưa càng nhanh, nàng liền cố nén dục vọng càng mãnh liệt, mà thân thể chuyển động chính là không lừa được người.
Hổ Nhi thân thể sung sướng, trong lòng đối hắn cũng tràn ngập tình cảm. Nàng có thể níu xuống cao trào một lần lại một lần ập đến, đột nhiên từ sâu bên trong giữa chân nàng nổ tung ra. Tây Môn Sóc có thể cảm giác được đóa hoa của nàng không ngừng tràn ra rất nhiều vui thích, cơ hồ đưa cây sắt to lớn của hắn đẩy ra. Hắn giữ chặt thắt lưng của nàng, đem thiết cứng rắn lần lượt xông vào trong cơ thể nàng, giống như hắn muốn đem tình yêu vừa nảy sinh, đưa vào tận sâu trong tim nàng.
Hắn hy vọng nàng cũng như hắn giống nhau, tương lai trừ hai người ra, không còn chứa được bất kỳ kẻ nào khác nữa.
Ở một khắc cuối cùng, trong cuống họng hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, sau đó dùng hết sức hung hăng đem vật cường tráng xuyên vào chỗ sâu nhất trong cơ thể của nàng, cảm xúc gieo mầm móng diễn ra bên dưới, giống như sau này vô số lần thuộc về hai người......
Chương 7
Trời sáng ngời, ánh nắng ấm áp lọt qua chấn song cửa sổ, chiếu vào bên trong nhà nhỏ tối tăm. "Hổ Nhi." Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt của nàng.
"A." Hổ Nhi không ý thức bèn vẫy vẫy cái bàn tay ầm ỹ kia, lại trở mình muốn chui vào trong chăn.
Mùa xuân ngủ là vừa vặn, đừng ầm ỹ nàng nha!
" Hổ Nhi, tỉnh mau, chúng ta nên dậy thôi." Tây Môn Sóc đã sớm mặc chỉnh tề, đang ở giường gọi Hổ Nhi.
Dậy? Muốn đi đâu? Ta chỉ muốn ngủ thôi. Hai mắt nàng tuy nhắm, nhưng vẫn nghe lọt vào tai lời hắn nói.
"Chúng ta trong vòng bảy ngày phải đến Diêm Vương môn.” Hắn thấy nàng vẫn yên vị, vì thế vươn tay kéo nàng ra khỏi giường.
“Diêm Vương môn?” Hổ Nhi rốt cục mở ra mắt nhập nhèm.
Chính là trợn to mắt, nàng bỗng cảm thấy trên người mình lạnh lạnh, vừa cúi đầu, phát hiện chính mình toàn thân trống trơn.
Nàng thở hốc vì kinh ngạc, kinh hoảng cầm lấy chăn mỏng che kín thân thể trần trụi..
"Anh...." Nàng cắn môi nhìn hắn, trong đầu tự nhiên hiện lên đủ loại hình ảnh.
Kia như là một bức đông cung đồ, ở trong đầu nàng không ngừng hiện lên.
Nàng còn có thể nghe được đâu đây thanh âm chính mình, một lần lại một lần yêu kiều muốn hắn ....
"Đến đây." Tây Môn Sóc đương nhiên hiểu được nàng giờ phút này trong lòng kinh ngạc, nhưng là bọn họ không thể phí thời gian. "Mau mặc vào, anh hy vọng trong ba ngày có thể tới nơi."
Hắn chủ động lấy xiêm y đến cho nàng, thậm chí kéo phăng cái chăn mỏng nàng che trước người, muốn thay nàng mặc quần áo.
“Không......” Nàng nhíu mày lại, biểu tình có vẻ khó tin kinh ngạc. "Anh anh anh anh ...Mau nói cho ta biết, kỳ thật tất cả là ta đang nằm mơ, phải không?”
"Không phải mơ." Hắn ngang ngược cầm bộ quần áo ở trên người nàng, không để ý nàng giãy dụa thét chói tai, thay nàng mặc.
"Đủ rồi!" Hổ Nhi tức giận đẩy hắn ra. "Ta tự mặc, anh lập tức xoay người sang chỗ khác."
"Thẹn cái gì? Tối hôm qua chúng ta nên làm đều đã làm, không nên làm cũng làm rồi a." Tây Môn Sóc còn rót thêm nói, song vẫn đưa lưng về phía nàng, để nàng an tâm mặc quần áo.
Nàng một bên mở miệng mắng chửi người, một bên mặc vào quần áo. "Anh cái đồ khốn kiếp này, tối hôm qua có phải hay không thừa dịp ta bị thương, cố ý ...."
Bị thương? Đúng rồi, tối hôm qua có nữ nhân giống như yêu quái xông tới, luôn miệng gọi hắn con rể, nói cái gì muốn hắn trở về cùng nữ nhi của ả thành thân.
" Ngày hôm qua...... Yêu bà kia thực sự ép ta ăn cổ trùng?” Hổ Nhi vừa tưởng tượng đến hình dạng con trùng đen béo kia, liền nhịn không được nôn khan một trận.
"Ừ." Tây Môn Sóc gật gật đầu. "Em trúng phải thúc giục tình cổ, cho nên tối hôm qua khi em phát tác, anh không thể không cùng em ...."
“Câm miệng,” Nàng không muốn nghe hằn mở miệng nói đến cái từ kia, dù sao nàng còn là hoa thơm chưa gả a! Ai, nàng có thể hay không sáng sớm đừng nhất định phải cùng hắn đối mặt nha? Nàng còn cần một chút thời gian để chuẩn bị nha!
Hắn cứ chình ình xuất hiện ở trước mặt nàng, còn cho nàng biết, ta chính là nam tử đoạt đi trong sạch của cô, trời ạ! Nàng mới vừa thề, nàng không mong nhất chính là nhìn thấy nam nhân Tây Môn Sóc nha!
Nàng thật muốn khóc.
" Hổ Nhi, chúng ta cứ đi rồi từ từ nói chuyện sau nhé." Tây Môn Sóc liền kéo tay nàng đi ra khỏi phòng (phòng riêng của Hổ Nhi)
Trong lòng nàng vô cùng nghi hoặc, nếu tối hôm qua mọi chuyện là thật ....
Trước đó nàng bị trúng độc, còn từng nhìn thấy tiểu thư, kế tiếp, tiểu thư cùng mấy tỷ tỷ đều rời đi phòng của nàng.....
Vậy không phải là giả, chuyện nàng cùng Tây Môn Sóc lăn lộn trên giường, tiểu thư cũng biết hết sao? Hổ Nhi trong đầu hỗn loạn một hồi, vì sao cái ả Độc hậu kia xuất hiện có một chút thôi, đã đem quan hệ của bọn họ lẫn mọi người ra làm rối loạn đây? Mà giờ phút này bàn tay to của Tây Môn Sóc lại bò lên tay nàng, giống như cũng không tính buông ra.
Tại sao có thể như vậy đây? Đầu của nàng vẫn rất hỗn loạn.
Chuyện tối hôm qua nàng còn có một tia ấn tượng, chỉ nhớ rõ mình khi đó khó nhịn thống khổ, nàng vẫn cố chịu, sau đó hắn nói ở bên tai của nàng, không cần chịu đựng, anh sẽ giúp em....
Giúp giúp giúp...... Giúp cái đầu! Cái hắn gọi là giúp, chính là chiếm đoạt nàng! Nàng thực sự không còn mặt mũi gặp Giang Động phụ lão nữa!
Hổ Nhi thật vất vả lấy lại tinh thần xong, phát hiện chỗ sân sau đã chuẩn bị sẵn hai con tuấn mã.
Ba vị tỷ tỷ cùng nàng lớn lên, Hoa Lưu Ly đều đã đến chờ bọn họ ở đó rồi.
Á, thật xấu hổ, trong tay nàng còn nắm vị hôn phu của tiểu thư nha! Hổ Nhi nhịn không được muốn buông tay Tây Môn Sóc ra, lại bị hắn gắt gao giữ chặt.
“Tiểu thư......” Vẻ mặt mọi người sao lại trầm trọng thế nhỉ? Là vì các nàng đều biết nàng cùng Tây Môn Sóc ....
"Có chuyện gì về nói sau, cho ngựa chạy mau đi." Hoa Lưu Ly hơi nhíu mày nói: “Tây Môn công tử, ta đã sai người thông báo với lệnh tôn rồi, mời ông ta nhận thư rồi lập tức đến gặp công tử."
"Chỉ sợ đã không còn kịp nữa." Tây Môn Sóc đem Hổ Nhi đặt lên lưng ngựa. "Nhưng bất luận thế nào, tôi sẽ để Hổ Nhi bình an trở về."
"Ừm." Hoa Lưu Ly gật gật đầu.
“Tiểu thư......” Nàng nói muốn nói suy nghĩ của mình a! Hổ Nhi nhanh mở miệng, "Sao ta nhất định phải cùng hắn đi tìm Độc hậu a? Chẳng lẽ độc trên người ta, Bạch đại phu không thể giải sao?"
"Bên trong cô là cổ độc đấy. Dọc đường đi Tây Môn công tử sẽ chiếu cố cô, cô đừng lo lắng."
"Nhưng mà ...." Hổ Nhi còn chưa nói xong, Tây Môn Sóc liền đá mông con ngựa trắng kia của nàng, con ngựa lập tức như mũi tên liền xông ra ngoài. Hổ Nhi thở hốc kinh ngạc, nhanh nắm chặt dây cương, cứ như vậy rời khỏi Tục Hương Lầu.
"Tôi sẽ chăm sóc nàng." Trước khi đi Tây Môn Sóc bỏ lại một câu để các nàng an tâm, rồi giục ngựa đuổi theo ngựa Hổ Nhi cưỡi.
Diêm Vương môn cách thành Trân Châu cũng không xa mấy, nhưng vẫn là có một khoảng cách, bọn họ trên đường cưỡi ngựa ba ngày ba đêm, mới đến núi Kỳ Phong
Cư dân ăn ở chung quanh núi rừng, chỉ cần vừa tối, liền vội xuống núi, không dám ở lại trong núi thêm một khắc.
Bởi vì trên núi là thuộc về địa bàn của Diêm Vương môn, mà trên giang hồ Độc hậu chính tà lẫn lộn, làm việc luôn tùy hứng, nghe nói ở sâu trong rừng có nơi cấm, toàn là rừng cây độc, ở đó có rất nhiều cây hoa kỳ dị, người nào một khi lỡ lọt vào Diêm Vương môn rồi, thân sẽ nhiễm dị độc, trong ba canh giờ nếu không có ăn giải dược, thì chỉ còn con đường chết. Thực ra Tây Môn Sóc muốn tốc chiến tốc thắng, trực tiếp tới Diêm Vương môn trước, nhưng là mới có hai canh giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hổ Nhi lại bắt đầu đỏ lên, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi mỏng, cho nên hắn quyết định trước tiên nghỉ ngơi một đêm ở chân núi, sáng mai lại ứng phó Độc hậu.
Sắc mặt Hổ Nhi quả thật không đúng, nàng cảm thấy toàn thân trên dưới như là có ngọn lửa thiêu đốt, làm cho miệng lưỡi nàng khô.
Nàng đã uống nhiều nước rồi mà cứ khát, vẫn là không ngăn được ngọn lửa trong cơ thể.
Tây Môn Sóc ôm nàng xuống ngựa, khi chạm vào da nàng, nàng cảm thấy thật thoải mái, nhưng lại không dám thể hiện rõ ràng.
Ba ngày nay, Hổ Nhi đã hiểu được nguyên nhân của hậu quả trước.
Thì ra là Độc hậu hạ thúc giục tình cổ ở trong cơ thể nàng, nếu không có nam tử tức khắc dập tắt ngọn lửa tình dục trong cơ thể nàng, như vậy nàng sẽ mất máu mà chết
Tức nhất là, thúc giục tình cổ này khiến cho nàng chỉ có ở cùng nam nhân sau khi đã thân mật, thống khổ mới có thể tan đi. Khó trách Tây Môn Sóc nhất định phải đem nàng mang theo bên người, bởi vì hắn cho nàng biết, hắn không thể tưởng tượng có nam nhân tầm thường khác chiếm lấy nàng.
Lời này là có ý gì? Nàng không hiểu, hắn vì sao lại nói vậy? Hại nàng trên đường đi trong lòng như nai con ngơ ngác.
Hơn nữa, hắn rõ ràng là vị hôn phu của tiểu thư, nàng làm sao có thể vì hai người có chuyện phát sinh, liền đối hắn có ý đồ chứ?
Hổ Nhi giờ loạn cả đầu, thậm chí có thể nói không nghĩ được cách nào.
Giờ phút này nàng tựa như một con hổ nhỏ đến lúc đói khát, ánh mắt vẫn theo sát Tây Môn Sóc.
Hắn đem lương khô trên lưng ngựa dỡ xuống, sau đó xoay người đi về phía nàng.
"Đến đây, ăn một chút." Qua ánh lửa rõ rệt, hắn nhìn thấy thân thể nàng đang run rẩy, nhưng là sắc mặt nàng đỏ thắm lạ thường, vì thế biết trong cơ thể nàng cô độc dăng lên cao. “Hổ Nhi, đừng nhịn, anh giúp em..."
“Không...... Không cần!” Nàng dùng sức lắc đầu.“Ta có thể nhịn...."
"Em không thể nhịn được." Hắn cầm chặt cánh tay nàng. "Nếu anh không có giúp em, em sẽ ...."
“Ta sẽ không!” Hổ Nhi ngước con ngươi đen nóng bỏng lên, kiên định nhìn hắn. "Cho dù ta mất máu mà chết, cũng không thể mắc thêm sai lầm nữa."
"Sai cái gì?" Hắn thấy nàng cố chấp như thế, tính tình đã hoàn toàn trở nên lo lắng, "Anh và em đã phát triển đến mức này, không có ai sai hết!"
“Có, ta có sai!” Nàng cắn môi, trên tay đánh rơi lương khô, từ dưới đứng lên. "Ta không nên tự mình theo đuổi, cùng vị hôn phu của tiểu thư..... Anh biết là, chúng ta không thể!"
Hắn rất quá đáng, vừa xuất hiện đã đem cuộc sống của nàng biến thành trời long đất lở, hiện tại lại làm cho nàng bị vây tình cảnh khó xử.
Hổ Nhi gầm nhẹ một tiếng, liên tục lui về phía sau, nhưng đối mặt hắn đang tiến tới, trong lòng nàng đập nhanh hơn, cơ hồ không thể chống đỡ được.
"Sự tình đã xảy ra, chứng tỏ anh và em trong lúc đó có thể." Tây Môn Sóc đi từng bước tới gần nàng, hiện tại biết hắn nếu không tạm thời áp chế thúc giục tình cổ trên người nàng, nàng không thể chịu đựng cái loại thống khổ này, "Hổ Nhi, đừng trốn."
"Ta có có thể nhịn .... A!" Nàng lui không được, đứng tựa ở trên thân cây, khi nàng muốn chạy trốn, đã bị hắn buộc chặt vào trong ngực,
“Nghe lời.” Hắn bắt được hai tay của nàng, sau đó giơ lên cao, một tay kia thì vén làn váy của nàng lên.
"Anh mặc kệ trong lòng em anh có địa vị gì, nhưng trong lòng anh, không có ai có thể thay thế em được."
" Sao...... Làm sao có thể?” Nàng vặn vẹo người muốn phản kháng, nhưng lời hắn nói làm toàn thân nàng run lên.
Khi bàn tay hắn thò vào đùi của nàng, cảm giác hơi lạnh kia làm cho lưng nàng run rẩy một trận, hung hăng thở hốc vì kinh ngạc.
Nàng cắn môi, không nghĩ tới bị hắn đụng vào nhưng lại làm nàng thiếu chút nghẹt thở
Tây Môn Sóc như là đã vô cùng quen thuộc thân thể nàng, biết rõ từng chỗ nhạy cảm của nàng, bàn tay không cho nàng có cơ hội cự tuyệt, lập tức đem quần lót của nàng cởi tới bắp chân.
“Hổ Nhi, không cần chạy.” Mắt hắn mê hoặc nhìn khuôn mặt nàng đỏ bừng, đem chân trái của nàng nâng lên, rồi rút đi quần lót.
“Tây Môn Sóc......” Thân thể nàng cùng lý trí cùng đối chọi. "Không thể...... Không thể như vậy nữa... A!" Hắn không nghe nàng cự tuyệt, ngón tay dài chen vào nơi ngọt ngào của nàng, xuyên qua bộ lông mềm mại kia, đi vào hoa hạch nhạy cảm nhất của nàng.
Hoa hạch đã sớm nở rộ đứng thẳng, hắn chính là khẽ vuốt xoay tròn, lại nhẹ nhàng xoa xoa, không bao lâu, liền cảm giác được nàng ướt át.
Môi nàng bị môi hắn che lại, rốt cuộc không thể nói một chữ không.
Tây Môn Sóc đem lưỡi quấn lấy lưỡi của nàng, ngón tay dài phóng túng trêu đùa hoa hạch của nàng, tiếp theo đi vào miệng hoa huyệt.
Dịch hoa ẩm ướt không ngừng tiết ra, nàng đã nhịn rất lâu.
Hắn hôn, luôn luôn là dịu dàng bên trong lại mang theo mãnh liệt.
Nàng né tránh, chỉ làm cho hắn ra sức truy đuổi không ngừng, như là nàng có chạy tới chân trời góc biển nào, hắn cũng sẽ vĩnh viễn đi theo bước chân của nàng. Lưng nàng dựa ở trên thân cây, chân trái bị hắn vặn bung ra đặt ở thắt lưng thon của hắn. Bởi vì hắn đưa lưng về phía ánh lửa, nàng không xem rõ vẻ mặt của hắn lắm, nhưng là nghe hắn mang theo hơi thở gấp gáp, nàng cảm thấy hắn không chỉ cho nàng tình yêu sâu đậm mà còn triền miên nữa.
Hắn không cho nàng trốn, nàng cũng không có chỗ trốn.
Nàng không rõ là do thúc giục tình cổ lên cao, theo bản năng cần hắn, nàng đã sớm muốn rơi vào vực sâu khó chữa.
Nàng muốn hắn a!
Vì thế Hổ Nhi không hề phản kháng, dùng sức thả lỏng thân thể.
Tây Môn Sóc có thể cảm giác nàng không hề kháng cự, vì thế buông hai tay của nàng ra, bàn tay vuốt ve khuôn mặt mềm mịn nhỏ nhắn của nàng. " Hổ Nhi, đừng rời xa anh, cảm nhận tất cả của anh."
Hắn vừa nói xong, liền dùng sức bật vạt áo của nàng ra. Ở bên trong núi rừng yên tĩnh, chỉ còn lại có tiếng gió lẫn bọn họ cùng nhau thở dốc.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian